Mô tả Quagga

Quagga là loài ngựa vằn đồng bằng phân bố ở cực nam, chủ yếu sống ở phía nam sông Orange. Nó là một động vật ăn cỏ, và phạm vi sinh sống của nó chỉ giới hạn trong các đồng cỏ và vùng cây bụi nội địa khô cằn ở vùng Karoo của Nam Phi, ngày nay hình thành các tỉnh của Bắc Cape, Đông Cape, Tây CapeFree State. Những khu vực này được biết đến với hệ động thực vật đặc biệt và lượng đặc hữu cao. Người ta biết rất ít về hoạt động của quaggas trong tự nhiên, và đôi khi không rõ loài ngựa vằn chính xác được đề cập đến trong các báo cáo cũ. Nguồn duy nhất mô tả rõ ràng về đầm lầy ở Bang Tự do là của kỹ sư quân sự và thợ săn người Anh, Thiếu tá Sir William Cornwallis Harris với báo cáo vào năm 1840 như sau:

Phạm vi phân bố địa lý của quagga dường như không mở rộng đến phía bắc của sông Vaal. Loài vật này trước đây cực kỳ phổ biến trong thuộc địa nhưng nay đã biến mất trước những bước tiến của nền văn minh, nên hiện được tìm thấy với số lượng rất hạn chế và chỉ ở vùng ven biên giới. Ngoài ra, trên những vùng đồng bằng oi bức hoàn toàn bị thú dữ chiếm cứ, và có thể được gọi là lãnh thổ của thiên nhiên man rợ, nó sinh sống theo từng đàn bất tận, nó hầu như luôn luôn được nhìn thấy khác hẵn với linh dương đầu bò (gnu) đuôi trắng và với đà điểu, đối với loài chim đặc biệt là nó thể hiện xu hướng kỳ dị nhất. Di chuyển chậm rãi qua đường chân trời giống như đại dương, thét ra một tiếng kêu chói tai, những đàn gồm gồm hàng trăm con thường xuyên di cư từ vùng đồng bằng buồn tẻ và hoang vắng của một số vùng nội địa hình thành nơi ở hẻo lánh của chúng, chúng tìm kiếm những đồng cỏ um tùm hơn, nơi trong những tháng mùa hè, nhiều loại thảo mộc khác nhau đâm chồi nảy lộc và những bông hoa tạo thành một tấm thảm xanh, rải rác với những sắc màu rực rỡ và đa dạng.

Quaggas đã được báo cáo tụ tập thành đàn 30–50 con, và đôi khi di chuyển theo kiểu thành từng hàng dài. Chúng có thể có quan hệ mật thiết với ngựa vằn Burchell giữa sông Vaal và sông Orange. Điều này còn bị tranh cãi, và không có bằng chứng cho thấy chúng đã lai tạp. Chúng cũng có thể đã chia sẻ một phần nhỏ phạm vi của nó với ngựa vằn núi Hartmann (ngựa vằn Equus hartmannae). Quaggas được cho là loài hiếu động và có sức bền cao, đặc biệt là những con ngựa giống. Trong những năm 1830, nhiều con Quaggas được sử dụng làm ngựa kéo xe ở London, những con đực có lẽ được quấn chặt để giảm bớt bản tính dễ bất kham của chúng, Những con Quagga bị nuôi nhốt trong các vườn thú châu Âu được cho là thuần hóa và ngoan ngoãn hơn ngựa vằn Burchell. Một mẫu vật được cho là đã sống trong điều kiện nuôi nhốt trong 21 năm 4 tháng, chết vào năm 1872.

Vì chức năng thực tế của sọc vẫn chưa được xác định đối với ngựa vằn nói chung, nên không rõ tại sao Quagga lại thiếu sọc ở phần thân sau của nó. Một chức năng khó hiểu để bảo vệ khỏi động vật ăn thịt (sọc che khuất cá thể ngựa vằn trong đàn) và ruồi đốt (ít bị thu hút bởi các vật có sọc), cũng như các chức năng xã hội khác nhau, đã được lý giải cho ngựa vằn nói chung. Sự khác biệt về sọc phần tư thân sau có thể hỗ trợ sự nhận biết loài trong quá trình trà trộn của các bầy hỗn hợp, do đó các thành viên của một loài hoặc loài sẽ đi theo loại dấu hiệu riêng. Nó cũng có bằng chứng cho thấy những con ngựa vằn đã phát triển các kiểu hình họa tiết sọc để điều chỉnh nhiệt để tự hạ nhiệt, và những con Quagga đã mất chúng do sống trong khí hậu mát hơn, mặc dù một vấn đề với điều này là ngựa vằn núi sống ở môi trường tương tự và có dạng sọc đậm. Một nghiên cứu năm 2014 ủng hộ mạnh mẽ giả thuyết rằng chức nằng này để né ruồi đốt, và những con Quagga dường như đã sống ở những khu vực có lượng ruồi hoạt động ít hơn các loài ngựa vằn khác.